Trang chủ > Góc bếp của mạ > Gia dụng bếp núc
Trang chủ > Góc bếp của mạ > Gia dụng bếp núc
"Ngày ấy, trong những căn nhà đơn sơ mái ngói nâu hay vách đất, căn bếp nhỏ bé là trái tim ấm áp của gia đình. Mùi khói bếp, tiếng lách tách than cháy, những bộ nồi niêu xoong chảo đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của cả một thế hệ."
Ở nông thôn, đâu đâu cũng thấp thoáng những bếp củi, bếp rơm âm ỉ khói. Củi được nhặt từ những cành cây khô rụng ven đường, rơm tích từ vụ gặt, bó lại chất thành từng đống to trong góc bếp hay ngoài sân. Mỗi lần nhóm bếp, trẻ con lại xúm xít, người thổi lửa, người chuyền tay từng nắm rơm. Khói bếp len lỏi từng góc nhà, bám vào quần áo, khiến đôi mắt ai nấy cay xè, nước mắt nước mũi giàn giụa mà vẫn cười.
Nhưng giữa làn khói ấy, thơm lừng lên mùi cơm mới, mùi cá kho niêu đất đượm vị mặn mòi, mùi canh rau vườn dân dã. Căn bếp nhỏ ấm lửa giữa mùa đông buốt giá, tiếng củi nổ tí tách bên nồi nước đang sôi, gói ghém trong đó cả sự cần cù, nhẫn nại và niềm hy vọng mộc mạc của những con người lam lũ.
"Dưới mái nhà tranh khói bếp bay,
Bếp củi hồng ôm trọn những tháng ngày"
Những năm tháng bao cấp, trong mỗi gian bếp nhỏ bé, thứ quý giá nhất có lẽ chính là những chiếc nồi nhôm cũ kỹ. Người ta thường phải chắt chiu lắm mới sắm được một hai cái nồi, thường làm từ nhôm tái chế, mỏng nhẹ, quai cũng bằng nhôm. Một chiếc nồi thôi, nhưng gánh trên vai đủ thứ việc: từ nấu cơm, kho cá, nấu canh, cho tới hầm nước. Dùng riết rồi nồi cong vênh, đáy cháy xém, nhưng không ai nỡ bỏ, chỉ vá víu rồi tiếp tục dùng.
Nhà nào "khấm khá" hơn chút thì có thêm một cái nồi gang — thứ nồi đen bóng, nặng trịch. Nồi gang giữ nhiệt rất lâu, nấu kho cá, kho thịt thì tuyệt vời, từng thớ cá, miếng thịt đều thấm đẫm nước màu, mềm rục mà thơm nức mũi. Cầm nồi gang cũng phải dè chừng, kẻo nặng quá trượt tay là vỡ mất cả sàn đất.
Trong những năm tháng bao cấp, nồi áp suất Liên Xô là một trong những vật dụng không thể thiếu trong mỗi gia đình Việt. Với chất liệu nhôm dày dặn, nồi được đánh giá cao bởi độ bền bỉ và khả năng giữ nhiệt tốt, giúp tiết kiệm thời gian trong việc nấu nướng. Thiết kế đơn giản nhưng chắc chắn, với van an toàn và tay cầm tiện dụng, nồi áp suất Liên Xô đã trở thành biểu tượng của sự kiên trì và tiết kiệm trong thời kỳ khó khăn. Dù đã trải qua nhiều thập kỷ, nồi áp suất Liên Xô vẫn được nhiều người tìm kiếm và trân trọng, như một kỷ niệm không thể phai mờ của thời bao cấp.
Nồi áp suất Liên Xô
Thứ làm nên hương vị đặc trưng cho món ăn thời đó chính là nồi đất hay còn gọi là niêu đất. Người ta kho cá, kho thịt bằng niêu đất, để lửa liu riu cả buổi. Cá kho niêu đất vừa ngọt đậm, vừa phảng phất một mùi khói bếp rất đặc trưng, cứ thế mà thấm sâu vào ký ức của mỗi người con xa quê.
Chảo thời ấy cũng chỉ có hai loại: chảo gang và chảo nhôm. Chảo gang nặng chình chịch, nhưng ai cũng thích vì khó cháy, rán cá vàng giòn mà không bị bén. Còn chảo nhôm nhẹ hơn, dễ xài, nhưng lỡ mà rơi mạnh tay thì móp méo ngay, nhiều nhà phải lấy búa gò lại cho phẳng.
"Bếp dầu lách tách giữa đêm,
Mùi cơm khoai sắn ấm mềm tuổi thơ "
Những năm 1980, vào thời cuối bao cấp. Trong ký ức của người dân thời ấy không thể thiếu chiếc bếp dầu, chiếc bếp “hôi rình”, “khó chiều” gắn bó với biết bao bữa cơm nóng và từng là niềm tự hào của những gia đình trí thức một thời.
Bếp dầu hay còn gọi là bếp lò xô, hình trụ, màu xanh lá. Đa phần bếp dầu thời ấy là do nhà máy Thăng Long sản xuất, bếp được tráng men chịu nhiệt. Đun một thời gian lâu dần cáu bẩn và rỉ sét bởi mắm muối, nước trào. Cặn bẩn dính đầy các khen bếp nên nhà ai sử dụng cũng phải có một cái que sắt nhỏ để khều bấc và cặn dầu.
Bấc dầu là một khối tròn với các dải dây bấc để dẫn dầu lên châm lửa. Người ta thường bán riêng bấc dầu tại các cửa hàng Bách hóa Tổng hợp hay ở cửa hàng Kim khí điện máy.
Thời đó, nhà nào dùng bếp dầu cũng được coi là thuộc vào hàng khá giả vì dầu thời ấy cũng “hiếm” lắm , đa phần chỉ có gia đình trí thức mới dùng. Vì là hàng “quý” nên bếp dầu thậm trí còn được mang làm quà cưới, món quà quý giá mà người thân dành tặng cho các cặp uyên ương Hà thành ngày lên xe hoa.
Gác-măng-rê – phiên âm từ tiếng Pháp garde à manger – là hình ảnh quen thuộc trong mọi gian bếp Việt. Chiếc chạn bát mộc mạc ấy, làm từ gỗ hay tre, lúc nào cũng có ba tầng: tầng dưới úp nồi niêu, tầng giữa xếp bát đĩa, tầng trên vây lưới sắt, cất giữ thức ăn ngon.
Gác-măng-rê không chỉ để chống chuột, gián, mà còn là một phần ký ức ngọt ngào, nơi lũ trẻ mong ngóng món ngon mẹ dành, dù chỉ là chút lạc rang hay bát mắm chưng. Trong thời bao cấp khốn khó, đây là vật dụng hiếm hoi không cần tem phiếu, nhưng luôn hiện diện, lặng lẽ chở che hương vị gia đình qua năm tháng.